Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Chiến Tranh Lạnh Sau Khi Cưới


Phan_2

"Đứa ngốc này, cậu không biết chú và dì đều hy vọng cậu không thể gả ra ngoài, vĩnh viễn ở lại trong nhà với bọn họ sao, hơn nữa các anh của cậu, lại càng xem những tên đàn ông xem mắt với cậu giống như kẻ thù." Trong đám người nhà họ Vạn đại khái cũng chỉ có ông nội Vạn là thật sự muốn gả Vạn Linh Chi đi, những người khác đều hy vọng có thể vĩnh viễn không ai thèm lấy cô.

Nói đến đây, Vạn Linh Chi liền cảm thấy rất là bất đắc dĩ, ham muốn bảo vệ của những người trong nhà đối với mình đã đến mức dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào rồi, bản thân mình tính tình đã mềm yếu, hơn nữa được bọn họ bảo vệ, bây giờ cô chỉ có thể nói mình là một người vô dụng mười phần, chưa từng độc lập sống qua một ngày.

"Được rồi, không cần nghĩ nhiều nữa, mình dẫn cậu đi ra ngoài giải sầu, thế nào?" Không muốn bạn thân áy náy hối hận tiếp nữa, Hạ Thảo liền kéo tay của cô đi ra khỏi phòng.

"Tiểu Thảo, chúng ta muốn đi đâu?" Vạn Linh Chi bị Hạ Thảo nắm tay kéo đi nhẹ giọng hỏi.

"Tới nơi cậu sẽ biết." Mới vừa rồi Hạ Thảo đã thông báo qua với người nhà họ Vạn, mở cửa xe để cho cô ngồi vào, sau đó nhanh chóng ngồi vào ghế lái, khởi động xe, nghênh ngang rời đi.

Nửa giờ sau, xe dừng lại ở bên dưới một cái bảng hiệu đèn neon.

"Tới rồi." Hạ Thảo dừng xe lại, sau đó xuống xe đi tới giúp Vạn Linh Chi mở cửa xe, "Xuống xe thôi."

"Tiểu Thảo, nơi này là?" Vạn Linh Chi xuống xe, kinh ngạc nhìn lên bảng hiệu chói mắt ở trước mặt, không nhịn được mở miệng thật to.

"Là nơi để thả lỏng tinh thần và thể xác, khiến cho cậu tạm thời quên hết phiền não, đi thôi." Hạ Thảo nắm tay Vạn Linh Chi kéo cô đi vào bên trong.

"Không cần, Tiểu Thảo, mình không muốn đi vào." Vạn Linh Chi dùng sức kéo bạn thân về phía sau, liều chết lắc đầu, "Nếu ông nội và ba biết được, mình sẽ, mình sẽ. . . . . ." Vạn Linh Chi cuống cuồng nhất thời không thể nói được trọn câu, chỉ có thể dùng ánh mắt hoàn toàn giống như nai con của cô nhìn Hạ Thảo, cái đầu nhỏ càng không ngừng lắc lắc, giống hệt như hận không thể lập tức rời đi.

"Yên tâm, đây là quán bar của một gia đình có tố chất rất tốt, có mình ở đây, không có việc gì đâu." Hạ Thảo biết nàng đang lo lắng cái gì, "Mình chỉ muốn để cho cậu thả lỏng tâm tình một chút mà thôi, không cần vì chuyện xem mắt mà hao tổn tinh thần, yên tâm! Sẽ không để cho cậu làm chuyện xấu đâu." Nói xong, Hạ Thảo còn mập mờ ngoảnh mặt nhìn cô chớp chớp hai mắt, "Dĩ nhiên, nếu như cậu muốn, thì lại là chuyện khác rồi."

"Tiểu Thảo, cậu. . . . . . cậu nói bậy cái gì vậy." Gò má của Vạn Linh Chi nhất thời đỏ ửng lên, không thể tin được Hạ Thảo to gan ra hiệu ngầm với mình như vậy.

"Ha ha, mình đâu có nói bậy? Cậu nha, chính là lá gan rất nhỏ, nếu như gặp được người trong lòng khẳng định cũng sẽ không dám đi thổ lộ với người ta, Chi Chi, sau này nếu là thật sự gặp được người con trai mình thích, cậu nhất định phải lớn mật theo đuổi, không cần phải cái gì cũng nghe theo người nhà, cái gì cũng để cho bọn họ làm chủ." Hạ Thảo nghiêm túc nói, mặc kệ bạn thân có nghe được hay không, cô đều phải nói.

"Mình . . . . ." Vạn Linh Chi không ngờ bạn thân đột nhiên nói thẳng ra, tay chân có chút luống cuống.

"Không đùa cậu nữa." Hạ Thảo nở nụ cười, dẫn cô tới một góc khuất tương đối hẻo lánh, thuận tiện chọn hai ly đồ uống, "Thả lỏng, đã đến đây rồi, coi như là tới để mở mang kiến thức một chút là đươc rồi."

Vạn Linh Chi vừa vội vã vừa bất đắc dĩ ngồi xuống, "Vậy. . . . . . Không thể trở về quá muộn, nếu không mình sẽ bị mắng."

"Đã biết, Vạn tiểu thư." Hạ Thảo liếc cô một cái, "Không cần khẩn trương, OK?"

"Mình biết rồi." Vạn Linh Chi ngập ngừng nói, sau đó ngoan ngoãn ngồi yên, tay chân thả lỏng đặt trên người giống hệt như thục nữ, hết sức thận trọng.

Hạ Thảo thấy bộ dáng này của cô, không nhịn được cười một tiếng, ai có thể tin nổi, một người con gái hai mươi lăm tuổi chẳng những chưa từng tới quán bar, mà ngay cả số lần đi ra ngoài dạo chơi hoặc đi dạo phố cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thật là thế gian hiếm có!

Vạn Linh Chi giống hệt như bà ngoại Lưu đi dạo trong công viên rực rỡ, khóe mắt không nhìn được len lén liếc về phía quầy rượu cách đó không xa trong lòng tràn đầy tò mò, từ nhỏ đến lớn bản thân cô đều luôn nhận được sự giáo dục cẩn thận chặt chẽ, chưa từng giống như người trẻ tuổi bây giờ tới những chỗ này.

"Muốn nhìn thì cứ mạnh dạn mà nhìn." Hạ Thảo thoáng thấy tầm mắt liếc trộm của cô thì liền cười nói với cô.

"Mình. . . . . . mới không có." Vạn Linh Chi ấp úng giải thích.

Phục vụ đưa tới hai ly rượu cocktail, Hạ Thào cầm một ly trong đó lên đưa cho Vạn Linh Chi.

"Tới đây, nhìn cũng bình thường, nhưng uống rất ngon."

Vạn Linh Chi nhìn chằm chằm chất lỏng xinh đẹp hệt như một dải cầu vồng rực rỡ ở trong ly, trong mắt không khỏi phát ra ánh sáng rực rỡ.

"Thật là xinh đẹp." Cô dùng ánh mắt mới lạ nhìn về phía Hạ Thảo, "Đây thật sự là rượu sao, tại sao lại xinh đẹp như vậy chứ?"

"Đây là cocktail, không phải rượu bình thường, cậu nhìn xem, những màu sắc tươi đẹp này, là do nước trái cây và nước có ga cùng điều chế mà thành, nồng độ rượu rất thấp, rất thích hợp cho cậu uống ." Hạ Thảo giới thiệu đơn giản với cô, "Cậu uống thử xem, cậu sẽ thích ."

Vạn Linh Chi nhìn bạn thân một cái, sau khi lấy được khích lệ từ cô ấy, nâng chén lên dũng cảm nhấp một ngụm.

"Ưmh, uống rất ngon..., rất ngọt, tuyệt đối không giống như rượu." Mặt mày Vạn Linh Chi đều đã hiện lên nụ cười cong cong, lần đầu tiên nếm thử, cảm giác rất hưng phấn.

"Mình nói đúng không." Hạ Thảo nhìn cô cười đến híp cả mắt, dương dương đắc ý nói ra.

"Ừ." Vạn Linh Chi dùng sức gật đầu, "Uống rất ngon."

Hạ Thảo thật vui mừng vì Vạn Linh Chi thích uống, nói thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên cô ấy dám nếm thử đồ mới!

Cứ như vậy, hai cô gái nhỏ ở trong góc của quầy rượu, thoải mái uống rượu không chút kiêng kỵ, mà Vạn Linh Chi cũng đặc biệt hưng phấn, đây là một đêm mất khống chết nhất của bản thân từ trước tới nay, còn làm chuyện chưa bao giờ đã làm, trong lòng cô vừa kích động vừa sợ, thật là kích thích!

Cùng lúc đó, ở một chỗ cách bọn họ hai bàn, một người con trai anh tuấn ngồi uống rượu một mình, toàn thân mặt quần áo màu đen thoải mái, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều phụ nữ trong quán bar, thỉnh thoảng có người cố ý đi qua trước mặt của anh, hy vọng dùng cách này dẫn tới sự chú ý của anh.

Ai ngờ, mắt anh chỉ nhìn thẳng, nhìn cũng không nhìn, tiếp tục một mình uống rượu, nhưng mà, khi tầm mắt của anh vô tình quét tới chỗ Vạn Linh Chi thì lại không giống nhau, một tia sáng thâm trầm thoáng qua đáy mắt của anh, ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh đột nhiên trở nên có sức sống, giống như là thấy một vật gì đó rất thú vị.

Thật là trùng hợp, lại ở nơi này gặp được cô gái ngoan ngoãn có lá gan nhỏ như chuột kia, kỳ quái, tại sao cô lại xuất hiện ở chỗ này chứ? Cái nghi vấn này hiện lên ở trong đầu Tống Thiên Tước, khiến cho anh cực kỳ hứng thú nhìn chằm chằm Vạn Linh Chi.

A, không ngờ hóa ra cô gái ngoan ngoãn cũng có một mặt nổi loạn như vậy! Cô gái này thật sự là rất thú vị, nếu như phụ nữ cùng anh xem mắt đều thú vị như thế, có lẽ anh cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán như vậy.

Aiz. . . . . . Cuộc sống không thú vị. . . . . .

Chương 2

Biệt thự nhà họ Tống.

"Thiếu gia, cậu đã trở về, lão thái gia đang đợi cậu ở thư phòng." Tống Thiên Tước từ quán bar trở về, mới vừa vào tới cửa còn chưa kịp ngồi xuống, đã bị người giúp việc tiến lên truyền lời phá hỏng toàn bộ hứng thú của anh trong buổi tối hôm nay.

"Anh cả, anh đã về." Hai vị thiên kim của nhà họ Tống kéo Hoàng Tú Phân từ trên lầu đi xuống, trên mặt nở một nụ cười nói: "Ông nội chờ anh đã lâu lắm rồi đó."

Hai vị thiên kim của nhà họ Tống dùng vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nhìn chằm chằm Tống Thiên Tước, hy vọng có thể từ trên sắc mặt của anh nhìn thấy một chút chán nản hoặc sợ hãi.

Đáng tiếc, họ đều phải thất vọng rồi, Tống Thiên Tước cho tới bây giờ cũng không cho răng mình có cái nghĩa vụ giúp người ta giải trí, sắc mặt vẫn bình tĩnh mà hướng họ gật đầu một cái.

"Trễ như vậy rồi, dì Phân còn chưa nghỉ ngơi à." Không có cảm xúc lên xuống đặc biệt, chẳng qua chỉ giống như đang bình thản thảo luận thời tiết.

"Ông nội gọi ba con vào trong thư phòng, cho tới bây giờ vẫn chưa ra, mới vừa rồi còn dặn dò nếu con trở về, thì gọi con vào thư phòng một chuyến." Mẹ kế của Tống Thiên Tước, Hoàng Tú Phân tỏ vẻ độ lượng khéo léo, thể hiện phong độ của nữ chủ nhân, đáng tiếc khóe mắt hơi xếch lên để lộ sự bất mãn của bà đối với người con riêng này.

"Con biết rồi." Tống Thiên Tước không nói thêm gì nữa, xoay người đi về phía thư phòng.

"Anh cả, nhớ bảo trọng nhé." Hai vị tiểu thư của nhà họ Tống vẫy vẫy tay ở phía sau anh, khóe miệng còn cong lên thành nụ cười.

Ha ha, lần này nhất định anh ta sẽ bị ông nội và ba mắng đến thối đầu, hai cô gái lòng dạ ác độc đang len lén nguyền rủa.

"Mẹ, mẹ nói xem lần này anh cả có thể bị ông nội lấy lại quyền thừa kế hay không?" Đại tiểu thư của nhà họ Tống, Tống Mân Côi len lén hỏi mẹ mình đang đứng ở bên cạnh.

"Chị, chị có não không vậy, anh cả là cháu trai duy nhất của nhà họ Tống, sao ông nội có thể lấy lại quyền thừa kế của anh ta chứ?" Tống Bách Hợp không thể chịu nổi khi nghe chị mình hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy, không nhịn được trợn trắng mắt.

"Tống Bách Hợp, em nói ai không có não?" Tống Mân Côi nổi giận đùng đùng quát mắng em gái, cô ghét nhất là Tống Bách Hợp lúc nào cũng lấy bộ dáng tự cho là mình rất thông minh, làm bộ làm tịch phát biểu ý kiến.

"Ai lên tiếng phản bác thì chính là nói người đó." Tống Bách Hợp lành lạnh nói, tuyệt đối không sợ chị gái nổi giận.

"Em. . . . . ." Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Mân Côi trở nên vặn vẹo, giống như là muốn ăn sống nuốt tươi người ta vậy.

"Tất cả im miệng cho mẹ." Hoàng Tú Phân khẽ quát, trách mắng hai đứa con gái, "Tranh cãi ầm ỹ tiếp đi, Tống Thiên Tước còn chưa bị lấy lại quyền thừa kế, thì hai người các con đã bị ông nội đuổi ra ngoài trước rồi." Thật là không có tiền đồ!

Hai vị thiên kim của nhà họ Tống lập tức im miệng, sợ sệt nhìn Hoàng Tú Phân, không dám làm càn nữa.

"Bây giờ cả hai đều trở về phòng của từng người cho mẹ, đừng tạo thêm phiền phức cho mẹ nữa, nếu không tiền tiêu vặt của tháng này một cọng lông mẹ cũng sẽ không cho các con." Hoàng Tú Phân nghiêm khắc nói, không dùng phương pháp nghiêm khắc đối phó với hai đứa con này, thì các cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.

"Mẹ!" Hai người vừa nghe thấy phương pháp trừng trị nghiêm khắc như vậy, thì lập tức lớn tiếng phản đối không chịu nghe theo.

"Còn không chịu trở về phòng, thì tiền tiêu vặt tháng sau cũng sẽ không có." Hoàng Tú Phân lạnh lùng nói với hai đứa con gái.

"Hừ, trở về thì trở về." Tống Mân Côi không cam tâm tình nguyện nói: "Mẹ, mẹ thật sự là quá thiên vị, trước giờ mẹ chưa từng lớn tiếng và nghiêm khắc như vậy với chị họ Phương Nghiên, thật là nghi ngờ bọn con có phải là con gái của mẹ hay không nữa."

"Chị ấy nói đúng rồi, nếu như hôm nay là chị họ Phương Nghiên, nhất định mẹ sẽ để chị ấy ở lại bồi dưỡng tình cảm với anh cả." Sắc mặt Tống Bách Hợp cũng hiện lên vẻ mất hứng.

"Đó là điều đương nhiên, con bé có thể gả cho Tống Thiên Tước, các con có thể sao? Hai người các con ngoại trừ biết quẹt thẻ, còn có thể giúp mẹ chuyện gì sao?" Hoàng Tú Phân tức giận trừng mắt nhìn hai đứa con gái, bà tận tâm tận lực như thế còn không phải là vì hai người bọn họ à, thật là không hiểu chuyện chút nào cả, "Được rồi, trở về phòng, lập tức!"

Hai vị tiểu thư của nhà họ Tống hậm hực quay người đi lên lầu, lúc gần đi vẫn không quên trừng mắt nhìn đối phương, ở đáy lòng im lặng chỉ trích đối phương.

Hoàng Tú Phân nhìn theo bóng lưng hai đứa con gái đang đi lên lầu, như có điều suy nghĩ, còn nhớ năm đó bà chỉ là thư ký ở bênh cạnh ba của Tống Thiên Tước, nếu như không phải là ngay lúc đó tổng giám đốc phu nhân, cũng chính là mẹ của Tống Thiên Tước yếu ớt nhiều bệnh, bà cũng sẽ không dễ dàng leo lên giường của Tống Nguyên như vậy.

Cho đến nay bà vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên bà nhìn thấy Thu Hàm Sương mẹ của Tống Thiên Tước, bà chưa bao giờ thấy có người phụ nữ nào lớn lên xinh đẹp như thế, giống hệt như tiên nữ đi lầm tới phàm trần, hồng nhan bạc mệnh có lẽ chính là dùng để miêu tả bà ấy, Thu Hàm Sương vốn dĩ yếu ớt, sau khi sinh Tống Thiên Tước, thì thân thể càng ngày càng kém, chính vì như vậy, mới có thể để cho mình có cơ hội lợi dụng, leo lên vị trí người tình bí mất của Tống Nguyên, vào năm Tống Thiên Tước bảy tuổi, Thu Hàm Sương cuối cùng cũng không thể chống lại số mệnh, hương tiêu ngọc vẫn.

Từ đó, Hoàng Tú Phân cho rằng cơ hội của mình đã tới, có thể gả vào nhà giàu có, vĩnh viễn hưởng thụ phú quý, ai ngờ sau khi bà liên tiếp sinh được hai đứa con gái, bụng bà liền không có bất cứ động tĩnh gì khác.

Không có con trai, tất cả hưởng thụ trong tương lai và hiện tại đều là hư ảo, lúc nào cũng có thể bị người khác lấy mất, toàn bộ nhà họ Tống sớm muộn gì cũng sẽ là của Tống Thiên Tước, tương lại ở nhà họ Tống còn có chỗ nào cho mình dung thân đây.

Không được, tuyệt đối không được! Thế là, vào mấy năm trước bà liền bắt đầu âm thầm tìm kiếm lựa chọn một người thích hợp cho mình ở bên nhà ngoại, bà đã chọn được đứa con gái thứ hai của anh cả mình, Hoàng Phương Nghiên.

Anh cả của bà là người trọng nam khinh nữ, nhưng lại sinh được ba đứa con gái, mà Hoàng Phương Nghiên là đứa con gái thứ hai của anh cả bà, cũng là một người không được coi trọng nhất, bà quan sát cô cháu gái này đã lâu rồi, tất cả tin tức đều cho thấy, Hoàng Phương Nghiên và bản thân bà giống nhau là người không cam lòng trải qua những ngày nghèo khó, hơn nữa còn là một người phụ nữ có dã tâm.

Người Hoàng Tú Phân muốn chính là người có cùng chung một mục tiêu với bản thân bà, thế là bà liền nói với anh cả của mình là bà muốn nuôi dưỡng Hoàng Phương Nghiên, anh cả của bà không nói hai lời, lập tức để cho bà dẫn người đi, đỡ phải lãng phí thêm chi tiêu cho một người.

Mấy năm qua, Hoàng Tú Phân lặng lẽ nuôi dưỡng cô cháu gái này, cung cấp đầy đủ không hề kém hơn con gái của mình ăn, mặc, ở, đi lại, thậm chí còn đưa cô ra nước ngoài, mời người tới dạy cô toàn bộ hành vi cử chỉ để làm sao trở thành một người phụ nữ xinh đẹp ở trong xã hội thượng lưu.

Hiện tại, đã tới lúc Hoàng Phương Nghiên lên sân khấu rồi, Hoàng Tú Phân âm thầm tính toán ở trong lòng, nên sắp xếp "lần đầu tiên" chạm mặt cho cháu gái và Tống Thiên Tước như thế nào.

"Ông nội, ông tìm con à?" Tống Thiên Tước đi vào thư phòng, gõ nhẹ hai cái rồi mở cửa đi vào.

"Ngồi đi." Ông nội Tống khẽ nhướng mày, liếc về phía cháu trai nhẹ nhàng nói ra.

Tống Thiên Tước không nói gì, thuận theo lời ông nội chọn một chỗ khá xa ngồi xuống, ung dung chờ ông nội lên tiếng.

"Cuộc xem mắt tốt như thế sao lại làm hỏng hả?" Ba Tống không nhịn được lên tiếng làm khó dễ trước, sắc mặt lộ vẻ giận dữ nghiêm khắc chất vấn con trai, "Vương tiểu thư là danh môn khuê tú cực kỳ xuất sắc, sao mày lại từ chối người ta hả?"

Tống Thiên Tước không hề thanh minh cho bản thân một câu, yên lặng chờ đợi ba Tống xả hết lửa giận.

"Đủ rồi." Một lúc lâu sau, ông nội Tống lên tiếng, bảo con trai thôi gầm thét với cháu trai, quay đầu nhìn về phía Tống Thiên Tước, "Đối với chuyện này, con còn có gì muốn nói hay không?"

"Không có, ông nội cứ tùy ý xử trí." Dáng vẻ của Tống Thiên Tước hết sức bình tĩnh, dang hai tay ra nhún vai một cái, giống như chuyện vừa rồi không hề có chút ảnh hưởng gì tới anh.

Ông nội Tống âm thầm thở dài trong đáy lòng, đối với đứa cháu này, ông quả thật là không thể làm gì, ngoài mặt, mọi chuyện nó đều làm theo ý ông, nhưng trên thực tế, tới cuối cùng ông luôn luôn là người phải thỏa hiệp bị kiềm chế.

"Vậy thì tốt, qua một thời gian nữa, ông sẽ an bài để con đi gặp mặt cháu gái một người bạn lâu năm của ông, lần này bất luận như thế nào con cũng không được phép làm hỏng nữa." Ông nội Tống nặng nề nói: "Nếu như con có thể thuận lợi kết hôn với cháu gái của ông ấy, nửa năm sau, ông sẽ chính thức giao hết toàn bộ quyền điều hành Tống thị cho con."

Đây là một điều kiện rất hấp dẫn, ít nhất đối với Tống Thiên Tước mà nói, đây tuyệt đối là điều kiện đủ hấp dẫn, không sao cả, dù sao cũng sẽ phải kết hôn, với ai cũng đều như nhau, huống chi anh vốn dĩ tính đợi tới lần xem mắt kế tiếp thì sẽ kết thúc những bữa tiệc nhàm chán này.

"Được, con sẽ làm được." Tống Thiên Tước đứng dậy, nghiêm túc nhìn chằm chằm ông nội Tống, "Hi vọng ông nội cũng sẽ làm được lời ngài đã nói, chuẩn bị giao quyền hành ra."

"Láo xược, đây là lời mà mày có thể nói với ông nội sao?" Ba Tống ở bên cạnh lập tức nổi giận mắng lớn.

Tống Thiên Tước tỏ vẻ giống như không nghe thấy lời này, tự mình mở cửa, nghênh ngang rời đi.

"Thằng nhóc xấu xa." Ba Tống thấy thái độ của anh phách lối như thế, thì càng thêm tức giận, "Mày đứng lại đó cho tao. . . . . ."

Đáng tiếc, đáp lại tiếng gầm thét giận dữ của ông chỉ là một tiếng đóng cửa "rầm".

Ba Tống giận đến nỗi nổi trận lôi đình, nếu không phải là do ông nội Tống ngăn cản, thì ông thật sự sẽ xông ra dạy dỗ đứa con trai này thật tốt rồi.

"Đủ rồi, chuyện của Thiên Tước, con không cần quản." Ông nội Tống lên tiếng ngăn tiếng mắng chửi của con trai lại, "Hơn nữa, con cũng không quản nổi nó."

Thái độ của Tống Thiên Tước đối với ba Tống dường như có một sư oán hận rất rõ ràng, mà cái tình hình này đã bắt đầu từ khi mẹ Tống qua đời, không ai có biện pháp ép buộc được Tống Thiên Tước.

"Ba. . . . . ." Ba Tống không thể làm gì được, lại càng cảm thấy mệt mỏi bất lực.

Con trai nhìn ông xem như không thấy, khiến cho người làm ba như ông vừa khổ sở lại vừa tức giận, cho nên mỗi lần hai cha con gặp nhau, luôn luôn khiến cho ông giận dữ bực tức, mà sắc mặt con trai thì vẫn lạnh lùng coi như không thấy, tình huống như vậy kéo dài đến nay vẫn chưa hề có chút chuyển biến tốt, ông luôn cảm thấy cực kỳ áy náy đối với người vợ đã qua đời, vì vậy mà trong sâu thẳm đáy lòng cũng cũng cảm thấy hổ thẹn với con trai.

"Được rồi, con cũng đi nghỉ ngơi đi." Đối với chuyện này, ông nội Tống cũng không muốn tiếp tục nhúng tay vào trông nom nữa, khẽ xua tay ý bảo con trai có thể rời khỏi thư phòng.

Ba Tống cũng không còn cách nào khác, đành phải đứng dậy rời khỏi thư phòng. . . . . .

"Ông xã, chuyện thế nào rồi?" Hoàng Tú Phân vẫn canh giữ ở phòng khách, mới vừa rồi thấy Tống Thiên Tước lạnh lùng đi ra từ thư phòng, bà không dám tùy tiện đi hỏi, bây giờ không dễ gì mới thấy chồng mình đi ra ngoài, lập tức không nhịn được bước lên hỏi.

"Aiz, sắc mặt của thằng nhóc xấu xa kia lúc nào cũng khó coi như thế, nhưng mà ba lại vừa sắp xếp đối tượng xem mắt mới cho nó rồi." Ba Tống nói lại một cách đơn giản, trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất hứng đối với thái độ vừa rồi của con trai.

"Còn phải xem mắt tiếp sao?" Hoàng Tú Phân nhỏ giọng kêu lên, "Sao ba còn sắp xếp nữa, không sợ Thiên Tước lại phá hỏng lần nữa sao?" Nói thật, Hoàng Tú Phân cũng không hi vọng Tống Thiên Tước sẽ tiếp tục đi xem mắt, ngộ nhỡ nó thật sự coi trọng một vị thiên kim tiểu thư nào đó, như vậy mọi cố gắng bao năm qua của bà không phải đều sẽ uổng phí sao? Cho nên, nói sao đi nữa bà cũng phải ngăn cản cuộc xem mắt lần này.

"Không đâu, Thiên Tước đã cam đoan với ba, nếu như lần này nó có thể thuận lợi kết hôn, thì ba phải giao lại quyền điều hành Tống thị cho nó." Ba Tống thản nhiên nói.

"Cái gì?" Hoàng Tú Phân không nhịn được hét lớn một tiếng.

Ba Tống nghi ngờ nhìn về phía vợ mình, khẽ nhíu mày tỏ vẻ không vui, "Em lại sao vậy?"

"A. . . . . ." Hoàng Tú Phân tự biết vừa rồi bản thân đã luống cuống, vội vàng thu cảm xúc lại, "Ông xã, em như thế cũng chỉ vì cảm thấy khó hiểu mà thôi! Ba trực tiếp giao hết quyền hành cho Thiên Tước, vậy còn anh đứa con trai này thì đặt ở chỗ nào, làm như vậy để cho người ngoài biết được sẽ xem nhà họ Tống chúng ta thành cái gì? Người ta sẽ nói ba trực tiếp bỏ qua anh giao quyền hành cho cháu trai, là bởi vì anh không có năng lực là trụ cột chống đỡ nhà họ Tống."

"Ăn nói vô căn cứ, đàn bà phụ nữ các bà thì biết cái gì!" Sắc mặt ba Tống xanh mét giận dữ mắng mỏ bà, "Thật ra thì mấy năm nay chuyện quản lý Tống thị đã sớm do Thiên Tước xử lý, tôi và ba đã không còn quản tới lâu rồi, sau này, những lời như thế đừng để cho tôi nghe thấy lần nữa, nếu không sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế này đâu!" Nói xong, ba Tống hất tay tức giận rời đi.

Hoàng Tú Phân nhìn chằm chằm bóng lưng tức giận rời đi của chồng mình, ở trong lòng âm thầm kêu hỏng bét, sao bà có thể quên mất là chồng mình tuyệt đối không quan tâm tới chuyện công ty sẽ rơi vào tay ai chứ, cẩn thận nghĩ lại, sợ rằng ông ta và ông nội Tống đã sớm có suy nghĩ giống nhau, muốn giao hết toàn bộ Tống thị vào trong tay Tống Thiên Tước.

Nếu thật sự là như thế, vậy những cố gắng của mình thật sự sẽ phải uổng phí sao, toàn bộ quyền kinh doanh điều hành Tống thị, Tống Thiên Tước đối mặt với điều kiện cực kỳ hấp dẫn như thế, không thể nào không thỏa hiệp, huống chi, người ông nội Tống giới thiệu cho nó có ai không phải là danh môn khuê tú môn đăng hộ đối, điều kiện trao đổi có lợi nhiều như thế vừa có thể kiếm lời vừa không phải bồi thường, kẻ ngu cũng sẽ làm, huống chi Tống Thiên Tước là một người lòng dạ vô cùng kín đáo, hơn nữa còn là người có dã tâm rất lớn đối với sự nghiệp.

"Phải làm sao đây?" Hoàng Tú Phân ngẩn người đứng tại chỗ tự lẩm bẩm, nhất thời không thể nghĩ ra được những biện pháp khác để ngăn cản cuộc xem mắt bắt buộc phải làm lần này.

Vinh hoa phú quý của bà có thể chỉ trong chốc lát sẽ lập tức trôi theo dòng nước, sắc mặt Hoàng Tú Phân lộ vẻ nôn nóng sốt ruột trước nay chưa từng có, một khi để cho Tống Thiên Tước xem mắt thành công, như vậy sau này bà còn có thể trông cậy vào ai? Hai đứa con gái của bà chỉ biết đi dạo phố quẹt thẻ, sớm muộn gì cũng sẽ bị sắp xếp gả ra ngoài, đến lúc đó ở trong cái nhà này, bà thật sự sẽ trở thành người đơn sức yếu rồi. . . . . . Không được, nhất định phải nghĩ ra một biện pháp nào đó, đôi mắt xếch của Hoàng Tú Phân khẽ híp lại, sau đó là mở ra hiện lên một tia sáng ác độc, làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.

Quả thật, nửa tháng sau, ông nội Tống lại tiếp tục an bài đối tượng xem mắt mới cho Tống Thiên Tước.

"Trước đó cháu đã từng đồng ý với ông, vẫn còn nhớ chứ?" Ông nội Tống gọi cháu trai tới, đơn giản giải thích tình huống hiện tại với anh.

"Đương nhiên, cháu đã đồng ý với ông nội thì nhất định sẽ làm được, hi vọng ông nội cũng có thể nói được làm được." Tống Thiên Tước cười nhạt, không có một chút cảm giác bất mãn hoặc bị ép buộc nào cả.

"Rất tốt." Ông nội Tống hài lòng gật đầu một cái, "Tuần sau, phòng ăn và vị trí vẫn như cũ, đi gặp vợ tương lai của cháu đi! Lần này sẽ thành công chứ?" Ông nội Tống còn khiêu khích nói thêm một câu như vậy, giống như đang hoài nghi sức quyến rũ của Tống Thiên Tước.

"Xin ngài cứ yên tâm chờ tin tốt." Tống Thiên Tước cũng không thèm hỏi đối tượng xem mắt lần này là vị thiên kim đại tiểu thư nhà nào, dù sao những thứ đó đối với anh mà nói đều không quan trọng. Nói xong, anh liền tiêu sái xoay người rời đi, không hề phát hiện ông nội Tống ở phía sau mình đang nhếch miệng lên để lộ một nụ cười giả tạo, trong mắt còn lóe lên một tia sáng giảo hoạt.

Thằng cháu hồ ly này của ông quả thật là vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm, thủ đoạn của lão hồ ly như ông cũng không phải là dễ dàng đối phó như vậy đâu. Ha ha ha, ông nội Tống không nhịn được có chút mong đợi, không biết thằng cháu lạnh lùng cao ngạo này của mình và cô bé nhát gan nhà họ Vạn tới lúc gặp nhau có thể bắn ra tia lửa gì đây.

Thật là đáng mong đợi. . . . . .

Mà lúc này, bên trong biệt thự nhà họ Vạn, cũng đang rất ồn ào, náo nhiệt . . . . . .

"Ông nội, Linh Chi vừa mới xem mắt xong, bây giờ lại muốn an bài con bé đi xem mắt tiếp, có phải là quá nhanh rồi không? Trước hết ông cứ để cho con bé nghỉ ngơi một khoảng thời gian thật tốt, rồi lại bàn tiếp việc này cũng không muộn mà." Anh hai nhà họ Vạn, Vạn Tử Nghiệp vừa nghe thấy chuyện ông nội tuyên bố, lập tức đứng ngồi không yên, vội vàng nhảy ra phản đối.

"Việc này cần phải luyện sắt ngay từ khi còn nóng, còn kéo dài thêm nữa tới lúc đó sẽ không còn ai muốn Linh Chi nữa." Ông nội Vạn nghiêm nghị nhìn mọi người, "Năm nay con bé cũng đã hai mươi năm tuổi rồi, các ngươi muốn để cho nó trở thành bà cô già cả đời không ai muốn sao?"

"Ông nội, bây giờ phụ nữ ba mươi tuổi mới kết hôn, tùy tiện tìm cũng gom được một bó to, Linh Chi chỉ mới hai mươi năm tuổi, vẫn còn rất trẻ mà." Vạn Tử Nghiệp cảm thấy chuyện này cũng không có gì là không tốt.

"Câm miệng, cháu thì hiểu cái gì chứ?" Ông nội Vạn trừng mắt nhìn về phía cháu trai của mình, "Đợi đến lúc con bé ba mươi tuổi rồi, cháu cho rằng còn có đối tượng tốt chạy tới cho con bé lựa chọn sao?"

"Nhưng mà. . . . . ."

"Tiểu tử thối, câm cái miệng của con lại." Ba Vạn gõ lên đầu con trai, "Lời của ông nội nói, khi nào thì tới lượt con nghi ngờ, chất vấn hả?"

Vạn Tử Nghiệp không cam lòng nhìn ba một cái, đành miễn cưỡng nuốt lời phản bác vào trong bụng, sau đó, chuyển ánh mắt sang phía anh cả đang trầm mặc ngồi bên cạnh, hy vọng anh trai sẽ đứng ở cùng một trận tuyến với mình.

"Ông nội, đối tượng của lần này là ai?" Anh cả nhà họ Vạn, Vạn Tử Xương tỉnh táo hỏi thăm.

"Cháu trai của lão già họ Tống, Tống Thiên Tước." Ông nội Vạn nói xong có chút không cam lòng. Nếu như không phải là lão già họ Tống kia cực lực đề cử cháu trai của lão với ông, hơn nữa, ông cũng đã từng gặp thằng nhóc Tống Thiên Tước kia, biết rõ anh là một hậu bối không thể bỏ qua, với lại cháu gái của mình cũng rất hợp với anh. Thật ra ông cũng có chút uất ức, nhưng mà ai bảo ông đánh cược thua lão già họ Tống kia chứ, thật là nhất thời xúc động hại chết người mà!

"Cái gì?" Vạn Tử Nghiệp hét lên, "Ông nội, không phải là trước giờ ông và ông ấy luôn luôn không hợp nhau sao? Sao bây giờ lại có thể đem Linh Chi giới thiệu cho cháu trai của ông ấy chứ? Hơn nữa tên gia hỏa Tống Thiên Tước kia còn là một dạng giống hệt ông nội của hắn, là một con hồ ly ngàn năm, rất giảo hoạt, Linh Chi sao có thể đối phó được với người như vậy chứ?"

Mọi người cũng đồng ý với lời nói của Vạn Tử Nghiệp, không thể nào nghĩ ra được tại sao ông nội lại cột chung Vạn Linh Chi với cháu trai kẻ thù không đội trời chung của ông vào cùng một chỗ?

"Chuyện này. . . . . ." Ông nội Vạn nhất thời cứng họng. Không nhịn được nhớ lại nửa tháng trước, ở trong câu lạc bộ cao cấp đã gặp phải oan gia nhiều năm của mình, lão già họ Tống. Bởi vì bị lời nói của lão già họ Tống chọc giận, nhất thời xúc động đã đánh cược với lão già họ Tống kia, người thua phải đồng ý làm một chuyện do người thắng yêu cầu. Ai biết được, cuối cùng ông lại thua lão già họ Tống, nhưng mà bản thân ông thế nào cũng không nghĩ tới lão già họ Tống sẽ yêu cầu mình để cho cháu trai và cháu gái của bọn họ xem mắt. Bất đắc dĩ vì mặt mũi, ông chỉ có thể cứng đầu đồng ý.

"Ông nội, chắc không phải là ông đã làm chuyện gì không thể để cho mọi người biết đấy chứ?" Vạn Tử Xương là người nhạy cảm cỡ nào, lập tức nhận ra được vẻ mặt không thích hợp của ông nội Vạn.

"Không có!" Ông nội Vạn lập tức phủ nhận, vẫn giả bộ tỉnh táo nói tiếp: "Các ngươi dám nói Tống Thiên Tước không phải là người lựa chọn tốt nhất sao?"

Ngay tức khắc, tất cả mọi người đều im lặng. Mặc dù, bọn họ đều biết Tống Thiên Tước là một người đàn ông giảo hoạt giống hệt như hồ ly, nhưng đồng thời, bọn họ cũng không thể phủ nhận Tống Thiên Tước là một người đàn ông rất ưu tú, có thể gả cho anh ta, chính là điều mà mỗi người phụ nữ đều mơ tưởng .

"Nhưng mà. . . . . . Mặc kệ là nói như thế nào, Linh Chi cũng không đối phó được với hắn." Vạn Tử Nghiệp vẫn cảm thấy không ổn.

"Tống Thiên Tước dám bắt nạt Linh Chi sao?" Ông nội Vạn trấn định nói: "Nhà họ Vạn chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép hắn bắt nạt Linh Chi. Hơn nữa phóng tầm mắt nhìn ra xa, còn có người đàn ông nào xứng với tiểu công chúa nhà họ Vạn chúng ta hơn hắn nữa."

Mọi người nhà họ Vạn đều đồng ý gật đầu, tiểu công chúa của bọn họ đương nhiên là phải kết đôi với người đàn ông tốt nhất rồi.

Sau khi ông nội Vạn nhìn thấy bọn họ không còn phản đối mãnh liệt như trước nữa, khóe miệng hơi nhếch lên không lộ ra chút dấu vết nào. Ông biết, chỉ cần nhắc tới hạnh phúc và tương lai của nha đầu Vạn Linh Chi này, bọn họ đều không có khả năng phản đối thêm nữa.

"Tử Xương, cháu nghĩ sao?" Cháu đích tôn của ông cũng chính là nhân vật linh hồn của người nhà họ Vạn, chỉ cần anh gật đầu, những người khác đều không phải là vấn đề.

Vạn Tử Xương trầm mặc một lúc, vợ chồng nhà họ Vạn và Vạn Tử Nghiệp đều dán mắt vào anh, ngay cả nữ chính Vạn Linh Chi bị lãng quên ở một góc, không ai hỏi thăm, cũng không khỏi tự chủ nhìn về phía anh.

"Linh Chi, em bằng lòng đi gặp người này không?" Vạn Linh Chi vốn dĩ đã bị mọi người xem nhẹ ngồi ở một bên, bị anh cả đột ngột hỏi như thế, mọi người lại đồng loạt nhìn về phía cô, nhất thời khiến cho cô càng thêm khẩn trương.

"Em. . . . . ." Vạn Linh Chi ấp úng nói: "Em. . . . . . Không biết."

"Linh Chi, không cần sợ, em chỉ cần nói với anh cả, có bằng lòng đi xem mắt hay không." Vạn Tử Xương hòa nhã hỏi thăm em gái nhỏ.

Vạn Linh Chi lặng lẽ nhìn lướt qua mọi người trong nhà, nhìn thấy sự mong đợi trong ánh mắt của bọn họ, nhất là lúc đối diện với đôi mắt sắc bén của ông nội thì cô không khỏi rụt người lại, cuối cùng chậm rãi gật đầu một cái.

"Ừm, em bằng lòng đi xem mắt." Cô nhỏ giọng đáp lại.


Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .